TÂM SỰ NGHỀ TRỒNG NGƯỜI
Nhớ ngày đầu, tôi được làm cô giáo
Cũng rụt rè, bỡ ngỡ trước trẻ thơ.
Viên phấn trắng ngập ngừng trên bục giảng
Buổi học đầu tiên qua đi thấy ngỡ ngàng.
Thấm thoát thời gian 35 năm có lẻ
Ba mươi lăm chuyến đò đã cập bến bình an.
Cô giáo trẻ ngày nào nay tóc bạc màu sương
Chân chậm mắt mờ, đôi môi hết đỏ
Má hết hồng, mặt thêm vết chân chim.
Tạm biệt nhé! Đám học trò bé nhỏ,
Rất ngây thơ, tinh nghịch và đáng yêu.
Có những lúc làm cô buồn muốn khóc
Nhưng vẫn cười vì chúng rất hồn nhiên.
Vĩnh biệt nhé! Bảng đen cùng phấn trắng
Tạm biệt mái trường, tiếng trống giục bước chân
Tạm biệt: bạn bè, đồng nghiệp mến thân
Đã cùng nhau: buồn vui, mặn , ngọt.
Nếu có kiếp sau tôi vẫn nguyện theo:
“Nghề trồng người” – Nghề cao quý nhất!
Giáo viên: Trần Thị Liên